Viết Cho Người Nằm Xuống:

TRẦN TOÁN, Khóa 18 Vơ Bị ĐàLạt

Phạm văn Ḥa


 

Vào cuối năm Dương Lịch bao nhiêu cuộc vui mà phải tiễn người đi là buồn, phải giă biệt người bạn cùng khóa th́ càng buồn hơn, và càng buồn hơn nữa là từ nay không có dịp mày tao với thằng bạn ḿnh.  Giờ bạn không c̣n, tôi lợi dụng bài viết này để “mày tao” một lần cho hả dạ.

 

Tao nhớ cách nay mười năm hơn mày vào nhà thương thông tim.  Hôm đó tụi tao đến thăm khi mày c̣n trong pḥng ICU dây nhợ tùm lum, vậy mà mày điểm danh từ đứa đúng boong.  Bà xă mày và mấy cháu đứng cạnh bên tuy c̣n phảng phất buồn nhưng vẻ mặt bớt phần lo âu.  Giọng nói cũng líu lo về mày hơn là khi tao nghe trong điện thoại kèm theo tiếng khóc sụt sùi.  Chúng tao gặp mày xong yên tâm và biết rằng mày “in good hands”  của bác sĩ và trong ṿng tay Chúa.  Mày c̣n nặng nợ đời chưa đi đâu được.  Trên đường về, tao nghĩ về con tim để yêu để rung động để ca tụng nét đẹp, để lo cho đồng đội và hy sinh cho Tổ quốc.  Và trái tim để đưa máu đi khắp cùng châu thân để cho con người có sự sống đáng sống.  Mày có đủ những đức tính để gia đ́nh mày hănh diện và để chúng tao khi nhắc đến tên mày là bạn cùng khóa. 

 

Thời gian qua mau, tuổi đời chồng chất.  Hôm nay mày mất cũng v́ tim đă không đem máu kịp để mày sống thêm.  Chắc mày đă làm tṛn sứ mệnh mà 71 năm trước đón nhận từ đấng chúa trời. Mày hoàn thành th́ đi trước, như khi xưa chiếm xong mục tiêu, th́ được dừng quân nghỉ ngơi hay dưỡng quân lấy sức.  Tụi tao c̣n lại nặng nợ đời, mục tiêu chưa thanh toán xong, công tác nơi trần thế chưa hoàn thành th́ ở lại lo cho tṛn.  Ngày đám tang mày có đủ bè bạn đồng môn, đồng khóa, chiến hữu những nơi mày đi qua, từng đồng lao chia ngọt sẻ bùi.  Bè bạn bùi ngùi.  Gia đ́nh đau buồn.  Tất cả hiện diện đầy đủ nơi nhà quàn, nơi thánh đường, bên ngôi mộ mới ngoài nghĩa trang. Điện thư, điện thoại, radio tới tấp từ các nơi gần xa tận nữa ṿng trái đất để chia buồn và nói về mày, hay san sẻ những kỷ niệm chưa từng biết đến.  Ba vách chung quanh nhà quàn vá đầy ṿng hoa hương sắc với lời thương tiếc mày.  Nh́n quanh tao có cảm tưởng như tấm thảm muôn màu lót đường cho mày trở về nhà, như khi xưa Quan Trạng về làng vinh quy bái tổ.  Những chiếc hoa này rồi sẽ được nằm chung với mày trong kim tĩnh chứa phần thân xác con người gói gọn trong áo quan.  Mày nằm đó nhắm mắt như người ngủ say, nắp quan tài mở rộng phủ lá quốc kỳ VNCH.  Mày mặc quân phục jaspé Vơ Bị, đeo huy hiệu Vơ Bị, đội bêret màu Thiếu Sinh Quân và Thiên thần Mũ Đỏ.  Bao năm sanh tử ngoài trận địa, bao năm tù tội bị giam cầm trong nhà tù khổng lồ nơi sơn lam chướng khí, bị hành hạ đủ điều nhưng mày vẫn sống hiên ngang.  Nay mày nằm đó, im lặng yên b́nh.  Tao chào mày vĩnh biệt khi nắp áo quan đóng kín nhẹ nhàng như con người đến và đi trong cơi đời trần tục.  H́nh ảnh mày được mắt tao thu vào ống kính nhăn quan lưu trữ vào tiềm thức lần sau cùng.  Một đứa bạn cùng khóa thay mặt anh em đă khóc mày ra đi: 

"Toán ơi! Hôm nay là hơn 50 năm ngày 23/11/1961 chúng ta những thanh niên rời nhà trường t́nh nguyện nhập ngũ vào Trường VBQGVN. Mầy đă là lính con, tao chưa biết lính là ǵ, chúng ta cùng nhau trong một quân trường danh tiếng nhứt Đông Nam Á lúc bấy giờ. Chúng ta thuộc nằm ḷng câu: “TỰ THẮNG ĐỂ CHỈ HUY”  và “CHÚNG TÔI  KHÔNG CẦU AN LẠC DỄ DÀNG, MÀ CHỈ KHÁT KHAO GIÓ MƯA CÙNG NGUY HIỂM”.  Và lá cờ Vàng-Ba-Sọc-Đỏ được xếp lại, bạn mầy kính cẩn trao cho chị quả phụ.  Không ai xứng đáng hơn mày nhận vinh dự Tổ Quốc Ghi Ơn, với biểu tượng mà mày suốt đời hy sinh, phụng sự, tôn thờ.

 

Ngày trước, công danh sự nghiệp của mày không thiếu điều chi, đường hoạn lộ nhiều người mơ ước:  mày được lớn lên trong ngôi trường Thiếu Sinh Quân đi vào huyền thoại với Thống tướng Lê văn Tỵ, vị Thống tướng tài ba duy nhất trong QLVNCH; mày được hun đúc trong quân trường Vơ Bị Đà Lạt, nơi đào luyện cấp chỉ huy đa năng đa hiệu, có vị nguyên thủ quốc gia, Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu; mày được phục vụ trong binh chủng Thiên thần Mũ đỏ mà mày hằng mơ ước, lập nhiều chiến công.

 

Mày chu toàn trách vụ người con yêu Tổ Quốc!   

 

Nay mày ra đi, tại nhà quàn, tại thánh đường, màu đen sắc áo bao trùm, màu đen trong ḷng mọi người nhuộm buồn khi đưa tiễn.  Chuông thánh đường thánh thót, thánh ca đồng vọng vang vang, khói trầm nghi ngút bao quanh quan tài ươm phép thánh xóa đau trần gian khổ ải,

 

Mày thật sự về nước Chúa!

 

Thân xác là chút vướng bận c̣n lại của đời người được đưa đến nghĩa trang trong buổi sáng ảm đạm, gió lạnh, mây mù.  Những chiếc hoa theo chân mày.  Những tiếng thút thít vây quanh ngôi mộ.  Không gian màu tro xám như  ḷng người lưu luyến kẻ ở người đi.  Áo quan hạ sâu vào ḷng đất, được   lấp đầy, khỏa bằng, cùng bài thánh ca lần chót đồng vọng không gian.  Trớ trêu thay, nấm mộ này nằm nơi vùng trời xa lạ, trong khi cả đời mày hy sinh để bảo vệ phần đất bên kia nửa ṿng địa cầu.  Tao đứng đó nh́n lần cuối chỗ “nhà mày” đầy hoa tươi.  Nước mắt len lén đổ dài bên má.  Tao khóc lúc nào không hay, khi trời đất lạnh lẽo, gió lộng tư bề.  Có tay người nhẹ lay, tao bước theo ḷng buồn như có báu vật vừa vuột khỏi tầm tay.

 

Hoa trên mộ phần mày rồi cũng úa tàn v́ đă bị cắt khỏi nhựa sống cho hoa được xinh.  Thân xác con người cũng vậy khi tim ngừng đập.  Nhưng con người c̣n có linh hồn, mà mấy ngày nay mày tập tành với cuộc sống mới, nơi không bệnh tật, đau khổ, hận thù và đời đời không cần máu chảy về tim . 

 

Vài lời sau chót,

 

Mấy hôm rày, trần gian đang rộn rịp đón mừng năm mới.  Thời tiết trở lạnh khắc nghiệt hơn những năm qua.  Cuối năm nay tao không màng tham dự các buổi tiệc tùng.  Mày nằm ngoài đó lạnh lẽo cô đơn.  Tao ngồi đây nghe tiếng pháo giao thời, hoa đăng nở rộ bên ngoài, nhấm ngụm rượu nhạt, đốt điếu cigar phà khói mờ gian pḥng trống vắng.  Một năm nữa qua đi, tao lại vào sở làm sáng thứ hai, như mỗi thứ hai cả năm qua.  Mọi chuyện vẫn xảy ra đều đặn dù mày vĩnh viễn ra đi.  Tao ở vào tâm trạng trước đây lúc về hưu, nghĩ rằng sẽ bị lăng quên dù ḿnh c̣n hiện hữu!  Thật ra không hoàn toàn đúng, bằng chứng giờ này tao vẫn c̣n làm những ǵ có thể giúp ích cho đời, cho tập thể.  Mày cũng vậy, kỷ niệm mày để lại trong ḷng mỗi người, mỗi chặng đời mày đă đi qua, quân trường, chiến địa, lao tù . . . vẫn c̣n lưu vết, đó là những ǵ mày để lại trên đời, cũng như mày để lại cho chị và con cháu món gia tài không tính được bằng tiền, không đếm bằng đơn vị . . . để  con cháu mày sẽ noi gương, nối tiếp di sản cha ông cho thế hệ mai hậu. 

 

TRẦN TOÁN!

Tao vĩnh biệt mày

Anh em K18 vĩnh biệt mày

Bạn đồng môn vĩnh biệt mày

Chiến hữu, bè bạn vĩnh biệt mày

Lá cờ Vàng-Ba-Sọc-Đỏ là món hành trang biểu tượng cuộc đời trần thế mày đă hy sinh, là chút kỷ niệm Tổ Quốc ghi công mày lần cuối.

 Phạm văn Ḥa

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Th