Bốn giờ sáng
tôi thức giấc. Bên ngoài trời c̣n tối thui. Bấm tay
nhẩm tính th́ ra mới ngủ chưa được ba
tiếng đồng hồ, vậy mà đầu óc tỉnh
như sáo. Trăn
trở cố ngủ thêm nhưng đành chịu thua. Ra khỏi
giường vươn vai, làm mấy động tác quen
thuộc. Ngọn đèn
ngoài vườn sau sáng choang.
Mấy chậu trúc lay động
cho biết bên ngoài gió mạnh.
Trời lạnh! Gió
to! Buổi sáng đầu
năm 2015. Phía trước,
xác pháo rải rác khắp lối đi ngoài ngơ v́ đêm qua
xóm tôi đốt pháo ăn mừng
năm mới. Trong nhà
những tia nắng đầu ngày,
đầu năm soi rọi từng góc cạnh như xua
đuổi bóng tối năm cũ, mang niềm tin yêu cho
năm mới.
Một
năm qua. Có muốn hay không các chuyện
đến đi cũng đă rồi. Vương mắc
chỉ làm khổ thân thôi.
Hăy "let-it-go" như ông Mục sư Joel Osteen
đă thuyết giảng trên đài truyền h́nh địa
phương vào ngày Chủ Nhật vừa qua, cũng
như "buông-xả" trong thuyết nhà Phật. Một tờ lịch cuối
năm chấm dứt những biến động nội
tâm, những biến chuyển quanh ḿnh, những
điều may, những tai họa trong
năm qua giờ được xếp vào dĩ văng: tôi cất giữ làm kỷ
niệm. Và tờ lịch
năm mới được bốc rời khỏi
cuốn lịch dày cộm hứa hẹn nhiều biến
số bất định sang năm. HAI TỜ LỊCH, hai chu kỳ:
một chấm dứt và một bắt
đầu! Th́ ra cuộc
sống nhân loại là những chu kỳ
được nối kết, mơ hồ không biết bắt
đầu từ đâu và chấm dứt lúc nào. Vậy hăy sống cho hiện
tại, làm điều thiện, giữ ḷng trong sáng. Let-go và buông-xả
điều phiền muộn.
Cầu mong năm mới nhiều
hứa hẹn hơn năm qua. Đó là niềm tin là hạnh phúc
để con người vui sống.
Nhớ hôm qua,
tờ lịch cũ, khi màn đêm vừa buông, khi tiếng
pháo đ́ đùng lác đác là lúc giao thoa giữa hai chu kỳ. Tôi
bị thôi thúc không phải chờ đợi nghe con ǵ ra
đời như dạo c̣n nhỏ ở quê tôi ăn Tết, nhưng v́ biết rằng bóng
đêm hôm nay là môi trường để các cuộc vui
bắt đầu, niềm ray rứt, nao nức
được dịp bộc phát.
C̣n tôi, vẫn căn nhà này, vẫn tâm trạng này, t́m
sự an b́nh cho tâm hồn để
hồi tưởng kỷ niệm năm qua.
Tôi chờ
đợi xem quả cầu ở New York lung linh theo
tíc-tắc thời gian count down vào nữa đêm giờ
miền Đông Hoa Kỳ, mọi người háo hức
đếm ngược 9,8,7,6,5,4,3,2,1. Rồi vỡ ̣a
như tiếng pháo đại tiễn đưa năm
cũ, đón mừng năm mới.
Tôi cũng chờ
được hưởng ké chút dư hương của
người hàng xóm vào lúc nửa đêm tụ tập ăn
mừng, huyên náo, xe cộ đậu
nghẽn lối đi. Cả xóm chẳng ai phàn nàn mà c̣n hưởng
ứng, túa ra đường thưởng lăm. Bên này khung cửa
sổ, tôi tắt TV, đốt cây nhang trên bàn thờ
Phật và bàn thờ gia đ́nh cầu mong được
cùng tôi chứng giám giây phút giao thời. Đốt điếu ci-gà, mùi
thuốc khen khét, thơm thơm, cay nồng,
vị ngọt đầu môi, đóm lửa lập ḷe theo
từng hơi rít. Cay đắng mùi đời tôi có đủ trong
khoảnh khắc. Bên ngoài náo nhiệt.
Trong này pḥng um khói thuốc. Tiếng champagne nổ ḍn đánh
tan bầu không khí yên tĩnh thay tiếng pháo giao
thừa. Trăm
ngàn bọt rượu li ti sủi tăm từ đáy
cốc đua nhau t́m không khí, ươm đầy miệng
ly như điều thầm kín bị dồn nén lâu ngày
được dịp bộc phát. Các tia bọt
thoát khỏi dung môi màu vàng cam cho tôi cảm giác mơn man khi
hớp ngụm rượu đầu tiên mừng năm
mới, lúng búng trong miệng như pháo.
Happy New Year!
Tôi
nói trống không. Nghe
rơ mồn một tiếng nói của chính ḿnh.
Cũng
rượu, cũng thuốc . . . nhưng không có đàn bà.
Vừa lúc
điện thoại reo, câu chuyện với người
bạn kéo dài cả hai năm!
Chiều nay tôi được mấy người
bạn phương xa gọi thăm, bốn phương
Đông,
Hên đâu chẳng thấy đâu hên
Chờ hoài chỉ thấy buồn tênh thôi hà
. . .
Cảm ơn
bạn bè nhớ ḿnh trong giờ phúc này, món quà vô giá cho tôi
niềm vui thầm lặng đêm giao thừa. Ngoài kia cuộc
vui náo nhiệt thâu đêm bắt đầu.
Tờ
lịch cuối năm để cạnh tờ lịch
đầu năm, nằm im trên bàn. Một đánh
đấu sự bắt đầu và một cho sự
chấm dứt. Phải
rồi cuộc sống chúng ta cũng phải có bắt
đầu, mới có hồi kết thúc, và bao nhiêu biến
cố đến rồi đi trong suốt chặng
đường đời như cuốn lịch kia. Tôi có thói quen giữ hai tờ lịch cuối
năm và đầu năm từ ngày xa quê hương. Để làm ǵ! Có lẽ v́ muốn ôm giữ
kỷ niệm! Muốn
biết đường đời đi được
bao lâu, bao xa và c̣n bao lâu bao xa nữa mới đến
đích điểm. Không sách vỡ dạy tôi phải làm điều
này, nhưng có lẽ v́ trân quư những ǵ đi qua
đời ḿnh. Bù lại, có người vứt bỏ kỷ
niệm như xé tờ lịch vứt vào sọt rác, vô t́nh
đến tàn nhẫn. Có vết cắt
nào không đau. Có vết thương nào
không để sẹo. Có kỷ niệm
nào không cho ta nhung nhớ.
Let-it-go, buông-xả nghe sao quá dễ,
giản dị như cách phát âm, nhưng mông mênh khôn cùng. Thực tế khác hẳn, khó
khăn v́ sự giằng co giữa các đối lực:
t́nh cảm, gia đ́nh, xă hội, lư trí làm cuộc sống
con người trở thành phức tạp. Ngọn đồi bên kia cỏ lúc nào cũng xanh tươi, trong
khi cuộc sống hôm nay mùa Đông lạnh cắt da
cỏ màu vàng úa.
Có ai
cho tôi bi quan hay không? Nhưng thực tế là vậy. Niềm vui, đôi
khi chỉ sượng sùng giả tạo để rồi
khi ánh đèn phụt tắt ta trở về với ta. Có khi nào ḿnh tự
kiểm thảo đă làm điều gian dối để
đạt được mưu cầu. Xă hội là cái nôi cho
bất công. Người
hành khất bên đường ăn xin biết đâu có
trái tim Bồ Tát mà không ai nhận
biết chỉ v́ lớp khoác bên ngoài tả tơi. Tôi
đọc câu chuyện người vô gia cư
được một phóng viên tài tử cho một trăm
dollars để coi anh này làm ǵ với số tiền. Với thiên kiến
rằng anh ta sẽ dùng số tiền để
rượu chè nghiện ngập khi thấy anh vào tiệm
bán rượu. Nhưng
ngạc nhiên thay,người hành khất
đă trở ra với bị to đầy nhóc thực
phẩm, mang đến công viên san sẽ cùng bè bạn
đồng cảnh ngộ. Đấy là viên ngọc quư trong chốn bụi
hồng.
Có lẽ tôi có
cảm giác chán chường ảnh hưởng khi mùa Đông
đến chăng! Hiện
tượng winter blues mà các nhà phân tâm nhận xét con
người thường mắc phải khi đêm dài, ngày
ít, đông hàn rét mướt . Không sao, chưa khùng
là được. Tôi
vẫn c̣n biết tên ḿnh, biết nguồn gốc và luôn
hănh diện là người Việt
Tôi là hạt bụi, bụi
hay tôi
Tháng tháng năm năm ngẫm
sự đời
Tóc bạc, da mồi, chân
xiêu bước
Trở về cát bụi một
mai thôi
Năm
mới mà.
Nắng
đă lên cao. Khác hẳn hôm qua…cả ngày không
ánh sáng. Xếp
mớ quần áo vừa giặt xong c̣n nằm hỗn
độn trong pḥng. Thay khăn giường mới mua vào chiều
cuối năm ở tiệm Bed Bath and Beyond, giá rẻ mạt. Sắp xếp
lại pḥng học, v́ chiều nay đứa con Út ghé qua
đặt cho ba nó hồ cá.
Cơ khổ! Từ ngày nhà bị trộm, mấy đứa con
xúm lại muốn ba nó nuôi chó.
Thuyết phục không
được, giờ chúng mang cái hồ cá to tướng
sang đây. Tôi vẫn không thuận. Nhưng chúng muốn tôi có
cá-bậu-bạn! Khổ
nổi, ba nó muốn có người-bậu-bạn, chớ
đâu muốn nuôi cá làm ǵ!
-Ba nuôi cá con nào
chết con nấy. Đă mua mấy lượt. Bây giờ cái hồ to thế này
làm sao ba lo cho xuể!
Thằng
Út vẫn không lắng nghe tiếng cha càm ràm. Và hai cha con mất cả buổi
chiều mồng Một Tây cho cái hồ cá. Sau khi “set-up” xong,
thằng Út ra chiều thích thú, giải thích mấy rong
cảnh trong hồ nó mua, là thứ thiệt chớ không
phải là plastic. Phế
thải từ cá sẽ nuôi sống rong, rong thải hóa
chất . . . và ôi thôi nhiều giai đoạn của
một chu kỳ tái tạo. Lại chu
kỳ tái tạo! Nghe nó kể tôi phát khùng, bởi xưa nay tôi
chỉ nuôi cá thia-thia đâu cần biết những thứ
này. Nghĩ
vậy, nhưng "cái-cày-con-cá
(4-c) đă đặt trước con-ngựa-già-hơn
bảy-bó" nên tôi phải đành học bài học
vỡ ḷng nuôi cá kiểng vào đầu năm này. Nếu không, mớ
cá thằng Út mua cho, sớm muộn ǵ cũng
được vào bồn cầu giựt nước. Đây là nguyên văn t́m trên internet
mà tôi không đủ can đảm dịch, xin gởi kèm cho
bạn đọc nếu cần làm tài liệu:
How to cycle a fisk tank: The nitrogen cycle
(also known as the nitration cycle) is the process that breaks toxic nitrogen
waste products in an aquarium into less harmful components. For this cycle to
develop, beneficial bacteria that feed on these waste products need to grow in
the aquarium's filter system. Introducing fish to an aquarium without a healthy
nitrogen cycle in place is a bad idea — buildup of waste chemicals can put
major stress on the fish, even potentially killing
them. Thus, "cycling" is something that every new aquarium owner
needs to do to ensure the health and safety of her fish. (http://www.wikihow.com/Cycle-a-Fish-Tank)
Thảo nào, xưa
nay tôi nuôi cá chết là phải!
Cuộc chơi nào cũng lắm công phu.
Quá
đủ cho đầu năm mới Tết Tây 2015. Tờ
lịch năm cũ và tờ lịch năm mới vẫn
c̣n nằm im trên bàn.
Đứa con rời nhà từ lâu.
Lúc mới sang Hoa
Kỳ, thằng Út vừa bảy tháng, chưa biết
ǵ. Lúc c̣n trên đảo
tị nạn (Mă Lai), vợ chồng tôi phải bồng, chăn
dắt từng phút, v́ hở ra là nó bốc cát bỏ vào
mồm. Nay
nhà tôi không c̣n. Thằng Út th́ dạy tôi cách nuôi cá. C̣n tôi th́ lại vừa lục
lọi cả nhà, t́m xâu chià khóa không biết để
đâu! Hai
thế hệ, HAI TỜ LỊCH, một cho quá khứ và
một cho tương lai.
Cả hai đều nằm trên bàn, nhưng một
tờ bị ṿ nát được ủi phẳng, c̣n một
tờ vẫn c̣n thơm mùi mực./.
Phạm văn Ḥa
Đầu
năm 2015