Steven Dieu
Xuân Kỷ Niệm!
Cho
đến bây giờ, tôi vẫn không biết tên thật
của d́ Tám. Bác Phước, người cho tôi
ở trọ lúc mới bước chân đến Mỹ,
giới thiệu bà ấy là “d́ Tám”. Thú
thật, lúc đó tôi cũng không thắc mắc hoặc ṭ
ṃ muốn biết tên của D́. Không cần
thiết! D́ vẫn là d́ Tám. D́ Tám qua
đời đă 6, 7 năm rồi, nhưng h́nh ảnh
của D́ 36 năm về trước vẫn không thay
đổi trong kư ức tôi.
Cứ
mỗi lần bất chợt nhắc đến D́, h́nh
ảnh của d́ Tám lại xoáy buốt vào ḷng tôi. Đưa
tôi trở về lại với mùa xuân đầu tiên trên
đất Mỹ. Nó không phải là cái Tết đầu
tiên xa quê hương, xa gia đ́nh. Nhưng
có lẽ là một cái Tết buồn và tủi thân nhất
với tôi. Tết trong trại
tị nạn Pulau Tanga, tuy thiếu thốn về
đủ mọi phương diện, nhưng lại là cái
Tết đầy t́nh thương của những
người đồng cảnh ngộ.
Đă
một giờ khuya, mọi người đều đi
ngủ. Ngoài trời, cảnh
vật êm đềm, trầm lắng trong yên tĩnh. Ngồi trước máy computer và trong sự yên
lặng của màn đêm, tôi ôn lại một quăng
đời đă qua. Nhắm mắt
lại, nh́n thấu vào trong bóng dĩ văng, tâm hồn tôi bắt
đầu phiêu lăng vào một vùng kư ức xa xôi mà tôi đă
quên lăng lâu lắm rồi. Cũng vào một đêm
như thế …
Tôi
bước chân lên đất Hoa Kỳ vào một ngày
cuối mùa đông. Không
cha. Không mẹ. Người tôi bỡ ngỡ, ḷng tôi xôn xao một
niềm vui khó tả. Trong tim tôi, vui
buồn lẫn lộn! Sau nhiều ngày
tháng trong trại tị nạn, trước mắt tôi bây
giờ là một thế giới tôi chưa từng
thấy, chưa từng nghĩ đến.
Với
sự giới thiệu của một linh mục, tôi
được ở trọ nhà bác Phước trong làng
Nghe có
tiếng người gơ cửa, tôi ra mở cửa rồi
đi vào lại pḥng riêng, để bác
Phước tiếp khách. Khách là một
người đàn bà tuổi khoảng 40 và một
người con trai trẻ hơn tôi.
Nh́n qua khung cửa
sổ trong căn pḥng nhỏ, tôi
ngạc nhiên thấy bầu trời ảm đạm.
Mới có 6 giờ chiều mà trời đă xụp
tối, không biết nắng đă tắt hay ánh sáng mặt
trời bị che khuất bởi những ngôi nhà trọc
trời dưới phố downtown. Đường
phố chưa kịp lên đèn. Mùa
đông
Hai
người khách ra về, bác Phước bảo tôi
là d́ Tám kêu cháu qua nhà D́ ăn Bún Ḅ Huế, mừng
Tết Nguyên Đán. Tết? Thật sự từ ngày nghe
đọc tên trong danh sách được đi Mỹ,
thời gian đối với tôi chỉ là sáng và tối.
Bao nhiêu buổi sáng, bao nhiêu buổi tối. Một
ngày như mọi ngày.
Mới bước ra
khỏi cửa, một ngọn gió lạnh buốt mang theo những giọt sương li ti bay
từ khắp nơi đánh vào mặt tôi. Tôi nghiến
răng chịu đựng. Lạnh rét run. Chung
cư d́ Tám cách nhà bác Phước khoảng 5 phút đi
bộ. Những giọt sương
bay lửng lơ dưới ánh đèn đường vàng
vọt và bao phủ cả ṿm trời, làm quăng
đường vắng càng thêm ảm đạm.
Chồng d́ Tám và
người con trai lớn đi làm thợ tiện ca
đêm nên không có ở nhà, chỉ c̣n lại 4 mẹ con, hai gái, một trai út. Gia đ́nh D́ theo làn sóng tản cư từ Đà Nẵng
về Sài G̣n trong những ngày cuối cùng. Chưa
kịp vào Sài G̣n th́ 30 tháng Tư đến. Thế là cả gia đ́nh đến đảo
“Ra
đi không một lời từ giă cha mẹ hoặc anh
chị em trong nhà. Sau ba năm, không biết cha mẹ và anh
chị em ở lại như thế nào?”,
D́ nói tiếp. Dáng người gầy
guộc, khuôn mặt của d́ Tám có phần hơi tiều
tụy. Quầng thâm dưới đôi mắt thâm
trũng của d́ Tám tạo thành vẻ buồn d́u dịu
của người hay nghĩ ngợi nhiều.
"Cháu ăn đi, đừng mắc cở!"
giọng nói to của D́ làm tôi giựt ḿnh.
"Dạ"
tôi lật đật trả lời, cúi đầu
xuống gắp nhanh những sợi bún vào miệng.
Bây
giờ nhớ lại, tôi chợt nhận ra những nét
nghịch đảo đằng sau khuôn mặt dịu
hiền của D́, trầm uất nhưng đầy
sự sống, u hoài nhưng đầy nghị lực. Có
lẽ mọi điều buồn phiền, và ḷng nhớ
nhung xao xuyến của D́ đều ẩn chứa trong
đôi mắt thâm trũng này.
"Bún
th́ có, ḅ th́ không, mà cũng không có mùi vị Huế ǵ
cả!" D́ vừa mỉm cười
vừa nói, "nhưng ăn cho ấm
bụng."
“Giống
bánh canh hơn Bún Ḅ Huế, bún canh th́ đúng hơn.” Tôi
nghĩ thầm trong bụng.
Tṛ
chuyện thêm một chút th́ bác Phước từ giă ra
về v́ trời tối. "Đi
lang thang ban đêm trong khu
Đợi
cho mọi người bước ra cửa, d́ Tám níu áo tôi
lại và nhét vào túi áo tôi một tờ giấy. D́ rỉ tai tôi, "chúc cháu gặp nhiều may
mắn."
Ngồi lẻ loi
một ḿnh trong căn pḥng tối, tôi lấy tờ
giấy D́ cho trong túi ra. $20 đô la.
Đây là lần đầu tiên tôi nh́n thấy tờ
giấy $20 đồng tiền
Mỹ. Lúc đó, tôi không biết giá trị của $20
đô. Nhưng tôi nhận thức
được t́nh thương và ḷng bác ái của D́ th́ vô
giá. Tôi hiểu gia đ́nh D́ nghèo, con trai
lớn không tiếp tục đi học mà lấy tuổi
giả để đi làm kiếm tiền nuôi gia đ́nh.
Hai cha con làm ca đêm. Gia đ́nh dành dụm
tiền để sớm ra khỏi “ḷ gạch”
Xuân trên đất
Mỹ. Ngồi hiu quạnh một ḿnh trong căn pḥng
trọ của một đêm đông rét buốt, hai gịng
nước mắt chảy xuống. Trong bóng tối,
như một đứa bé nhớ mẹ, tôi khóc thút thít
một ḿnh.
Đêm đó,
giống như đêm nay, ngồi một ḿnh hồi tưởng
lại. Chỉ vài giờ ngắn ngủi
đó thôi. Những giây phút ấm
cúng với gia đ́nh d́ Tám. D́ đă
để lại trong ḷng tôi sự cảm mến, ḷng tri
ân, và măi măi là một kư ức đẹp khắc sâu trong tâm
khảm tôi. Giá trị t́nh thương,
và ḷng bác ái của D́ th́ chắc không bao giờ tôi có thể
đền đáp lại được.
Đêm đó,
giống như đêm nay, ngồi một ḿnh trong màn đêm yên
tĩnh. H́nh như có cái ǵ khiến tim tôi
đau nhói. Như một sức ép vô h́nh đang bóp chặt
tim tôi, và tôi th́ không ngăn cản
một kỷ niệm đẹp và buồn đang xiết
lấy ḿnh. Và từ khóe mắt tôi, bỗng dưng thoáng
nồng cay!
January 2, 2015.
Steven Dieu
*Chú thích:
Người viết
vượt biên lúc 16 tuổi, sang Mỹ 17 tuổi, năm
1978.
Làng Allen Parkway nổi tiếng
là khu chung cư nghèo, nhiều trộm
cướp và tệ nạn xă hội nhất tại thành phố
Là chung cư
chánh phủ (public housing) cho gia đ́nh nghèo, làng
Làng được xây bằng
gạch, chỉ có ḷ sưởi bằng gas (như ḷ gas
bếp) và không có máy lạnh. Người
Việt cư ngụ tại
Làng Allen Parkway cũng là nơi
tụ hợp của tất cả những phần tử
cặn bă trong xă hội, nơi tụ tập của
tội phạm sống ngoài pháp luật, v.v... Trộm
cướp, giết người, luôn cả hăm hiếp là
việc b́nh thường trong Làng. Làng không có an ninh,
người Việt sống trong Làng, nếu không cẩn
thận, thường bị trộm, cướp, hà
hiếp, đả thương, giết, hoặc hăm
hiếp. Gia đ́nh người Việt mới qua
Mỹ, không thân nhân, không tiền th́ được
đưa vào Làng. Là chung cư chánh
phủ, tiền nhà rất rẻ. Trung
b́nh một apartment khoảng $40 một tháng. Đa số người Việt trong Làng
sinh sống bằng nghề đánh cá, hoặc thợ
tiện.
Mặc dù Làng là nơi tụ
tập băng đảng, tệ nạn xă hội,
nhưng một điểm son của Làng Allen Parkway
đối với người Việt tị nạn là có
rất nhiều gia đ́nh cần cù siêng năng làm
việc, dành dụm tiền, khuyến khích con em họ
đi học. Sau nhiều năm, nhiều người
thành triệu phú. Học sinh Việt Nam trong Làng
được vào những trường đại học
nổi tiếng như MIT, Standford, Rice, UT Austin, Texas A&M,
và ra bác sĩ, nha sĩ, kỹ sư.