Tùy Bút
Bao La
Phạm văn Ḥa
Điện
thoại reo, Phương trả lời:
- Mẹ sẽ đến
trường đón con ngay, chừng mười phút
nữa, con nhớ đừng ra ngoài trời tối.
Phương vội vă đeo túi
xách tay và bưng ly nước chưa
kịp uống, cáo từ ra về.
Cửa nhà đóng sau lưng. Tôi đứng trông chừng cho
Phương ra xe. Dáng đi
nghiêng nghiêng khi trời vừa ngă tối. Ánh đèn
đường, bóng đêm, ánh trăng mười sáu,
tất cả làm nhạt nḥa dáng đi của người
mẹ lúc nào cũng hy sinh cho con. Những bước chân sau
một ngày làm việc cực nhọc, nặng nề trên
lối đi, trong khu gia cư tranh tối tranh sáng của
ngày vừa tắt nắng. H́nh ảnh cô lung
linh trong buổi hoàng hôn cho tôi xúc động. Phương ghé qua biếu tôi
mấy cái bánh chưng để ăn
Tết, nhân tiện hỏi tôi vài điều liên quan
đến computer. Ánh mắt
bật sáng hồn nhiên khi thắc mắc được
giải đáp. Khuôn
mặt rạng rỡ trẻ thơ như khi xưa
được món quà mẹ đi chợ về. Tiếng nói líu lo
lời cảm ơn. Tôi
cảm thấy vui lây. Niềm vui chưa
trọn. Ly nước chưa nhấm
môi. Trong khoảnh
khắc niềm vui của người mẹ đứt
đoạn khi tiếng điện thoại con gọi. Tất cả bị bỏ lững. Đó là sự hy sinh của người mẹ.
Không nói được thành lời, khó có
thể diễn đạt bằng ngôn từ.
Tiếng cửa
đóng sầm,
Chiếc xe vụt nhanh qua nhà,
Phương
vẫy tay nhè nhẹ.
Phương
rời nơi đây đă lâu, nhưng h́nh ảnh
Phương, ư nghĩ về sự hy sinh của
người mẹ vương vấn tôi cả buổi
chiều hôm nay. Giờ trời sẫm tối,
tôi ra ngoài như muốn t́m lại khung cảnh ban chiều
vừa đánh mất. Ngọn đèn đường
sáng hơn, lối đi trống trơn, khoảnh khắc
trôi qua, h́nh ảnh Phương theo tốc
độ ánh sáng cuốn hút không để lại tỳ
vết. Trời
trở lạnh. Gió thổi mạnh, lào
xào qua khe lá, đong đưa tàng cây ẩn hiện in
dấu trên đám cỏ vàng úa trong sân. Một ngày nữa
qua đi. Có
những khoảng thời gian thừa thải, trống
trải, vô vị. Nhưng cũng có khoảnh
khắc để lại trong ḷng tôi vương vấn. Bước chân gấp rút của
Phương ban chiều như c̣n in dấu theo
từng tiếng điện thoại reo thôi thúc. Dáng
nhỏ, mảnh khảnh trong chiếc áo trắng bay bay
như dáng c̣ lặn lội bờ ruộng mà người
xưa thường ví bà mẹ Việt
H́nh ảnh
Phương vào những ngày cận Tết làm tôi nhớ má
vô cùng.
Dạo đó tôi c̣n
nhỏ lắm, không rơ là bao nhiêu tuổi, nhưng biết
trông ngóng, biết nhớ lúc vắng bóng má tôi, khi bà về
quê để lo gạo thóc cho gia đ́nh ăn
Tết. Và kể từ sau ngày đưa Ông Táo về
Trời, tôi trông má từng ngày.
Tôi mỏi mắt theo dơi từng
chiếc xe từ xa cho đến khi xe chạy khuất
ngang nhà. Nỗi
buồn dâng cao khi ngày Tết cận kề. Nỗi thất vọng tăng
dần khi mỗi lần chiều xuống. Ngồi bên hè
càng nhớ mẹ khi nh́n đàn gà con theo
gà mẹ về chuồng.
Tiếng kêu tíu tít của bầy gà con, tiếng kêu
tục tục dẫn đường của gà mẹ, sao
êm đềm, dễ thương lắm, ấm áp vô
cùng. Dù muộn,
nhưng rồi má cũng về kịp Tết. Tôi không đủ ngôn từ
để viết lại nỗi vui ập đến
như thác lũ.
Và những giọt nước mắt
hạnh phúc len lén chui khỏi ḷng ḿnh. Giờ
này tôi không c̣n nhỏ nữa.
Má tôi cũng đă về cơi Phật
từ lâu. Nhưng
mỗi lần nghĩ đến mẹ, tâm hồn trẻ
thơ sống dậy hồn nhiên với những kỷ
niệm không bao giờ già, không bao giờ chết.
Con cái nay đă
lớn khôn, có đứa nên bề gia thất. Nhưng khi
các con về thăm, mẹ nấu sẳn các món ăn con ḿnh ưa thích. Mẹ vẫn lo cho con như ngày
c̣n bé, dù mẹ nay đă già. Nếp nhăn trên trán, bên khóe mắt, dáng đi,
giọng nói, không biết các con có nhận ra thật
nhiều thay đổi.
Nhưng tiếng cười của mẹ vẫn
trong như pha lê, rộn ràng như
tiếng pháo khi con cháu quấn quít trong nhà. Hạnh
phúc làm tâm hồn mẹ bớt cằn cỗi trong
khoảnh khắc, rồi ngày con ra đi mẹ lại
trực diện đau buồn gậm nhấm đêm
đêm. Khi
xưa, tôi đă nh́n thấy ánh mắt mẹ tôi hiền
như Phật, thật buồn mỗi lần tôi lại ra
đi sau những ngày về phép. Dáng mẹ gầy g̣,
ngồi trên bộ ngựa gơ nh́n mông lung vào chỗ trống
không, dặn ḍ khi tôi vác balô ra khỏi cửa. Tôi ôm vai mẹ từ biệt. Mẹ
run run lấy chiếc khăn lau cổ trầu chậm
mắt. Tôi biết mẹ đang nh́n theo
từng bước chân khi dáng tôi xa dần.
Má tôi làm tṛn thiên
chức người mẹ.
Như Phương, như nhà tôi, như
các bà mẹ đă và đang làm như bổn phận mẹ
lo cho con. Sự hy sinh không màng
đền trả, to lớn tựa thái sơn, mênh mông
như biển, cao thẳm như ánh sáng trong đêm soi
đường cho con khỏi lạc lối.
Tôi
nhận thức được những điều này khi
tuổi đời ngày càng chồng chất. Tôi thấm thía t́nh mẫu tử
mẹ dành cho con th́ cha mẹ không c̣n. Đứa con của
Phương, con tôi, những đứa con cùng thế
hệ hôm nay cũng như tôi xưa kia,
khi đón nhận t́nh thương của cha mẹ dành cho
như một điều đương nhiên ân
hưởng. Tôi
muốn viết điều này như sự hối
lỗi, như tiếng chuông cảnh tỉnh những
người trẻ đừng đi vào vết chân tôi
đă đi. Con
người ca tụng vẽ đẹp qua những
bức h́nh chụp thiên nhiên, nhưng không có bức h́nh nào
chụp được sự hy sinh cao cả tuyệt
vời của người mẹ.
Có chăng chỉ là những suy diễn
của từng người khi nh́n bức tranh bà mẹ ôm
con. Trong vũ trụ,
không phải chỉ có con người, cầm thú trên trái
đất này không thôi, mà thiên vạn hành tinh ngoài kia biết đâu chẳng có sự sống
như chúng ta, và có hàng hà sa số sự hy sinh chưa
hề ghi nhận. Nhiệm
mầu thay, thời gian, không gian vô cùng như vậy mà vào
thời điểm này, có người mẹ với
tấm ḷng bao la mà tôi được ân hưởng, mà tôi
được thấy ở Phương, ở nhà tôi và
ở các bà mẹ Việt Nam. Tôi cảm ơn những ǵ tôi có và xốn xang khi
tất cả vụt mất trong khoảnh khắc.
*
**
Mùa
Xuân đă qua, hoa xuân đă tàn.
Tuổi xuân của
những bà mẹ cũng phai tàn theo
thời gian.
Bây
giờ
Khi liên tưởng
đến người mẹ nhan sắc phai như cánh
đồng vàng hoa mùa Xuân nay tàn tạ vào tiết trời
nắng Hạ, tôi không thể không ghi lại h́nh ảnh “Cánh
Đồng Vàng Hoa” tôi được dịp
thưởng ngoạn mỗi độ Xuân về. Cánh đồng ở ngay cuối
con đường nhỏ trong thành phố ồn ào, cho tôi cảm
tưởng tươi mát mỗi khi có dịp lại xe qua
đây. Cánh đồng vàng hoa
dại, không tên, hay tại tôi không biết. Những nét đẹp
không tên làm cuộc sống thêm thi vị. Mấy năm
trời nay, tôi muốn viết về cánh đồng này
để ghi lại nét đẹp bắt gặp bên
đường cũng như trong đời. Tôi muốn ghi
lại nét đẹp không tên nhuộm vàng đồng
cỏ mà mùa Đông qua héo úa.
Để ḷng ḿnh thật b́nh lặng khi viết
về cánh đồng này v́ nét đẹp thiên nhiên thu hút ḷng tôi.
Chỉ cơn gió thoảng cũng đủ lay
động những cách hoa mơn man khi
nắng sớm hay lúc hoàng hôn.
Có hôm tôi nhớ nhà,
nghĩ đến sự hy sinh của mẹ, tôi dừng xe đi dạo trên đồng cỏ này khi
chiều tắt nắng. Bóng đổ dài.
Đi chân trần trên tấm thảm nhung mềm
để cảm nhận sự mát lạnh dưới
từng bước chân, như sự tŕu mến ve vuốt
trong ṿng tay mẹ ngày nào. Cảm giác khoan khoái đón
nhận ráng chiều êm ả của một ngày tàn mùa
Hạ. Tôi
thật sự quên nhọc nhằn, trở về nguyên
trạng của con người bản thiện trời
ban. Càng
đi sâu vào cánh đồng hoang vàng hoa, càng có cảm
tưởng trút hết muộn phiền trong cuộc
sống. Quanh
đây tĩnh lặng. Vây quanh bởi gió nhẹ và phấn hoa, nào ai
thấy. Thật vậy có những
thứ vô giá quanh ḿnh nhưng chỉ cảm nhận mà thôi.
Tôi muốn gạt bỏ khỏi gánh nặng oằn
trở về cuộc sống bên mẹ vô tư như ngày
xưa c̣n bé. Ganh đua, tiền tài, danh
vọng, đố kỵ, dối trá và bao nhiêu thứ
nữa đă thay đổi con người sau tiếng khóc
oe oe chào đời. Muốn như vậy, nhưng có làm
được hay không? Muốn có cuộc sống toàn bích nhưng thế
nào để vừa ḷng ḿnh và thỏa măn tha nhân. Muốn t́m lại
t́nh yêu tao nhă nhưng đă bị đánh mất v́ ḷng ham
muốn. Muốn t́m
lại cuộc sống b́nh an đă
đồng hành cùng tôi một khoảng đời. Thiên nhiên quả
nhiệm mầu, làm quân b́nh cuộc sống, xoa dịu
cuộc đời như những bước chân tôi êm ái
trên thảm cánh đồng vàng hoa, như hạnh phúc ngày
c̣n bên mẹ.
Giờ đây, tôi
ước muốn đủ thứ, nhưng có
được hay không c̣n tùy vào may rủi đời ḿnh,
hay lại chỉ nhặt nhạnh mảnh vụn trên
đường chấp ghép thành bức tranh hạnh
phúc. Tôi yêu mảnh vụn
bắt gặp như người đi t́m đồng xu
trong cát bằng máy ḍ t́m kim loại. Có phải tôi đang đi t́m
nguồn nước trong cánh đồng khô như
người da đỏ t́m nước bằng nhánh cây h́nh
chữ “Y”! Nghĩa là tôi
muốn t́m được viên ngọc bằng vận may,
ngửa mặt lên trời cầu nguyện t́m
được điều ước muốn. Và khi t́m gặp món
quà ḿnh cho là quư giá, chưa chắc đáng đồng xu
với người khác. Cánh đồng vàng hoa là thứ quư hiếm mà tôi
bắt gặp trong khoảnh khắc cuộc đời,
thưởng thức chỉ mấy tháng Xuân trong bốn mùa
trời cho, nhưng chắc ǵ người ta muốn nó
tồn tại, bởi v́ mảnh đất này sẽ
đắt giá nếu mọc lên cao ốc. Cơn gió thoảng, từng cánh hoa nhẹ nhàng
lay động, cựa ḿnh gửi phấn hoa không sắc
mầu măi tít không gian. Nhớ lại, hơn nửa thế kỷ qua,
trên chuyến tàu lên miền cao nguyên tôi thẩn thờ
trước nét đẹp thiên nhiên trong sương mai. Rừng hoa dại tim
tím, trắng nuốt, óng vàng từng mảng thảm bên
đường rầy xe lửa vẫy tay chào đón. Từng cánh đồi sim như
ai khéo phủ chiếc chăn tim tím
mầu nhiệm. Thiên nhiên đẹp vô cùng. Văn minh cho nhân
loại thăng hoa, khám phá bí ẩn t́m tàng trong vũ
trụ, nhưng tàn phá gia sản thượng đế ban
cho con người.
Một mai, quả địa cầu này sẽ ra
sao! Hay chỉ là một hành tinh
khô cằn phát triển theo chiều cao,
như nạm kim cương đẹp về đêm
nhưng ngày không màu xanh lá, không nhuộm màu hoa, cho con
người thưởng ngoạn.
*
**
H́nh
ảnh Phương lung linh vào Xuân.
Cánh
đồng vàng hoa bên đường trải qua bốn mùa
Xuân Hạ Thu Đông.
H́nh ảnh mẹ
tôi và mẹ các con tôi lung linh qua khói nhang.
Tâm trạng tôi mông
lung v́ những ư nghĩ vẫn vơ! Bắt đầu vào Xuân kéo dài đến Hạ. Từ hiện
tại nhớ kỷ niệm xa xưa. Từ cánh
đồng vàng hoa liên tưởng đến thiên nhiên
nhiệm mầu như t́nh mẹ thương con. Tôi đi quá xa trong
hành tŕnh đời ḿnh và quá sâu trong tiềm thức. Mệt nhọc như rớt vào giấc mơ
trong đêm ngủ muộn. Tôi không ăn
tối hôm nay. Xay
mấy loại sinh tố uống thay buổi cơm
chiều. Những
trái cây xay nhuyễn cho tôi thêm sinh lực để sống qua
đêm. Tạo
vật nhiệm mầu, vật thể này chết, biến
thể để vật thể khác được sinh
tồn, bằng vào con người, bằng vào hiện
tượng mà tôi được chứng kiến.
Nh́n máy sinh tố theo sức chuyển động quanh
trục tạo thành một lổ xoáy nghiền nát trái cây
để cho tôi sức sống, cũng như black hole
trong vũ trụ nghiền nát ánh sáng hay một thiên thể
để cho một thiên thể khác ra đời. Như t́nh người mẹ cho
con trong hành tŕnh con người . . .
Phạm văn Ḥa