Lật Chồng Báo Cũ:

 

Nhớ Màu Mũ Đỏ

 

 (Trích báo Xây Dựng 304 phát hành ngày 9 -12-1995 –

    thân tặng Mũ Đỏ Trương Út - (Út Bạch Lan)

                                                                    Hoàng Minh Thúy

(Tạp Chí Xây Dựng – Năm Thứ 32 – Số 820 – Phát hành ngày 19-9-2015 tại HoustonTexas)

 

Lật bật đă gần tàn năm.  Chiều cuối tuần của ngày trong tháng 11, trên đường về nhà, tôi ghé Bưu Điện mở hộp thơ.  Thư ngày nào cũng đầy hộp, đa số là của các anh em Thương Phế Binh VNCH gửi về từ khắp mọi miền. 

Giữa những phong thư quen thuộc của quê nhà, tôi thấy có một tấm thiệp chúc Tết từ một địa chỉ không quen:  Trần Trạng. 

Trần Trạng … là ai? Địa chỉ ở Phước B́nh, Thủ Đức.  À! H́nh như đây là khu định cư của một số Thương Phế Binh VNCH? Tôi tự hỏi trong khi lay hoay ngoài băi đậu xe. 

Về nhà khui thơ, chỉ là một bưu ảnh chụp cánh hoa hồng với những gịng chữ ngắn ngủi:

Thủ Đức ngày 15 tháng 11, 1995

Chị Hoàng Minh Thúy kính ái!

Nhân dịp mùa Noel và năm mới 1996 sắp về.  Em chẳng có ǵ hơn - chỉ có đôi ḍng mạo muội kính chúc chị cùng gia quyến và toàn thể gia đ́nh Quí vị trong tạp chí Xây Dựng – ân nhân của em – măi măi đầy Phước Hạnh – An Lành theo ngày tháng.

Kính ái

Trần Trạng

Nét chữ đẹp, rắn rỏi của một người ít nhất đă hoàn tất chương tŕnh Trung Học. Tôi đọc đi đọc lại hai lần, Mấy hàng chữ đầu nằm ngân nga trong cái đầu nhỏ bé của tôi, trong khi nấu bếp chuẩn bị bữa cơm chiều.

 Em chẳng có ǵ hơn, chỉ có đôi ḍng mạo muội…?

Đúng rồi, người Thương Phế Binh VNCH này c̣n ǵ đâu để mà “tặng” cho người hải ngoại, v́ một phần thân thể của anh đă dâng hiến cho đất nước. Trong những ngày cuối Đông trời lạnh giá như thế này, anh chỉ có nỗi đau nhức bởi miểng đạn thù c̣n nằm trong da thịt, chỉ có tấm ḷng khắc khoải nỗi chờ mong người phương xa mang về chút hơi ấm của t́nh chiến hữu. 

Tôi nh́n con tem đóng ngoài phong b́ có con số 12,200 đồng VN, thầm tội nghiệp cho anh: chỉ v́ muốn biểu lộ tấm ḷng tưởng nghĩ của anh đến các ân nhân mà phải mất đi ít nhất là một ngày gạo! Tôi thấy áy náy nếu không viết cho anh Trần Trạng một bức thư hồi âm, hoặc một cánh thiệp Xuân để nhờ anh gửi lời chào mừng của anh em trong Nhóm Yểm Trợ Thương Phế Binh, Nhóm Yêu Lính, và cả các Mạnh Thường Quân đă yểm trợ công tác nhân đạo này - đến tất cả các anh em Thương Phế Binh VNCH hiện đang ngụ tại xă Phước B́nh, Thủ Đức, Việt Nam – và cho tất cả những Thương Phế Binh VNCH đă một lần, nhận chút t́nh thương của một số đồng hương và chiến hữu gửi về từ thành phố Houston.

Tôi ngần ngừ, tự hỏi không biết phải chúc cho các anh những ǵ trong năm mới. Sức khoẻ ư?  Tiền bạc ư? Danh vọng ư?

Người Thương Phế Binh VNCH của tôi ơi! Những danh từ trên chỉ c̣n là hư ảo! Anh làm ǵ c̣n sức khoẻ nữa trong tầm thân tàn phế đă 20 năm đói khổ.  Anh làm sao kiếm được tiền bạc giữa khi sức khoẻ không có, vốn liếng cũng không? Anh làm ǵ c̣n danh vọng nữa, ngoài hai chữ … “lính ngụy” của bạo quyền VNCS đă gọi các anh?

Tôi nói Hải Lăng, t́m trong danh sách các Thương Phế Binh VNCH đă nhận tiền, xem Trần Trạng ở binh chủng nào, thương tích ra sao mà viết chữ đẹp quá! Ba phút sau, Hải Lăng trả lời ngắn gọn:

-Thiếu úy! Tiểu Đoàn 6 Nhảy Dù! Cụt hai chân!

 “Cụt hết hai chân”.

Tôi đang giữ trong tay hàng trăm tấm ảnh của những người thương binh, thiếu chân, cụt tay, mù mắt.  Mỗi tấm ảnh chứa đựng cả một trời đau thương chất ngất, là bóng đen đang phủ xuống cho một đời người.  Tôi vẫn thường ngơ ngẩn nhiều nửa đêm, tự hỏi ḿnh sẽ ra sao nếu thiếu một phần trong tứ chi? Nghĩ như thế, để có thể chia xẻ nổi đau đớn, thiệt tḥi, đắng cay của người thương binh ngày cũ, để ḿnh tự nhủ ḿnh: hăy can đảm, hăy quên hết buồn phiền bực dọc, chán nản, để dồn nỗ lực chống trả với những tên VC nằm vùng và những tên tị hiềm đang chực chờ phá vỡ công tác yểm trợ Thương Phế Binh.

Có phải chăng sẽ tội nghiệp vô cùng cho những người lính cũ thân thương, nếu ta bỏ cuộc?

*

**

Tôi đặt nồi cơm lên bàn, cắm nút điện, trong trí óc vẫn mơ hồ nghe hai chữ: Nhảy Dù! Nhảy Dù!-, nhớ tới câu chuyện với người khách:

-Nè! Tuần tới là Lễ Tạ Ơn, có đêm dạ tiệc của Nhảy Dù đó! Bà nhớ đi nghe.

-Thưa anh, chắc tôi xin kiếu.

Người đàn ông mở to hai mắt, nh́n tôi khi nghe câu trả lời.

Năm ngoái (5 tháng 11, 1994), kể từ khi nghe tin ba tôi bạo bệnh rồi qua đời, tôi chán nản, buồn bả, chẳng muốn bước chân đến những chổ tụ họp đông người.  Ở những nơi chồn này, tôi cảm thấy hụt hẩng, thiếu mất một cái ǵ, nếu bỗng nhiên bắt gặp một khuôn mặt cao niên nào đó, có đôi nét giống ba và tôi tư lự suốt chặng đường về …

-Đâu được, Hôm tháng 9 có Dạ Vũ gây quỹ của Mũ Đỏ, chị đă vắng mặt…

Tôi vội vàng tŕnh bày:

-Anh à, dù vắng mặt nhưng tôi đă đóng góp một trăm đô la và in quảng cáo miễn phí cho chương tŕnh trên báo Xây Dựng

Anh chàng cựu Mũ Đỏ tiếp tục:

-Ôi, chuyện đó chỉ có Ban Tổ Chức biết, c̣n tôi th́ chỉ thấy chị và anh Hải Lăng  vắng mặt, vậy là tôi không vui!

-Do đó, kỳ này anh “bắt buộc” chúng tôi không được vắng mặt?

Anh chàng cười hề hề:

-Chớ sao! Chị là … bà chị của Lính mà!

Nhảy Dù! Nhảy Dù! Anh chàng kia đă ra khỏi tiệm sách mà ḷng tôi hăy c̣n vướng bận đâu đó màu mũ Đỏ nghiêng nghiêng trên một khuôn mặt trẻ.

Tôi nhớ tới Lê Huỳnh, cậu em họ xa, đă thất lạc từ những ngày cuối tháng Tư binh lửa của năm 1975.

*

* *

Lê Huỳnh kêu má tôi bằng cô, v́ má tôi là vai chị của ba nó.  Hơn hai chục năm về trước, ba Huỳnh gửi nó vào Sàig̣n, phụ việc lặt vặt trong Câu Lạc Bộ của má tôi, v́ Huỳnh đă đến tuổi, sợ VC bắt “nhảy núi”, bởi nhà ba mẹ Huỳnh ở một vùng xôi đậu nào đó tận ngoài Trung.  Má tôi nói:

-Ở Quảng Nam, Quảng Ngăi, bây giờ giặc giă liên miên, nên bà con chạy vô Sàig̣n nhiều lắm, chắc rồi gia đ́nh ḿnh phải chứa thêm nhiều người nữa.

Và cứ thế, lâu lâu lại thấy ông cậu, cô em, bà chị, thằng em, ông anh họ, bà con ǵ đó bên má tôi, kéo vô ở đông đầy trong Câu Lạc Bộ (Lê văn Lộc)của ba má tôi đang thầu trong phi trường Tân Sơn Nhứt.  Cũng may là cơ sở lớn, cần hàng chục người làm, nên người nào vô cũng có việc…Kẻ phụ bếp, người chạy bàn, đắp đổi qua ngày, bởi v́ dân miền Trung rất đùm bọc anh em.  Lúc đó, tôi không biết Quảng Nam, Quảng Ngăi xa ở tận đâu, chỉ nghe giọng nói hơi khác trong Nam, nhất là khi chị Châu, con D́ Hai tôi khóc ré lên, khi nghe tôi hỏi má tôi:

-Chị Châu chỉ biểu con dẫn chị vô Sở Thú coi con “cạp”.  Hồi nào giờ, con đâu biết, con “cạp” là con ǵ?

Trong khi đó, chị Châu vừa chùi nước mắt vừa phân bua:

-D́ Boa (Ba)! Chửi choa (cha) không bằng phoa (pha) tiếng! Hén (hắn) nhái tôi đó, d́ Boa!

Th́ ra, con Cọp mà chị phát âm như thế làm sao tôi hiểu nổi! Sau cùng, tôi phải xin lỗi, chị mới nín khóc!

Năm 13, 14 tuổi, tôi biết rắng chiến tranh khiến có chuyện phân ly, đă làm cho chị Châu, thằng Huỳnh phải bỏ cha mẹ, làng nước vô Nam mà ăn nhờ, ở đậu.

*

* *

Đầu tháng 3, 75, khi tiểu đoàn của Huỳnh từ miền Trung kéo về đóng ở đèo Ru Ŕ, Nha Trang, Huỳnh t́m vào nhà của tôi vào ngày Chủ Nhật, giữa khi dân của thành phố náo động không ngừng, t́m đường xuôi Nam.  Thấy dáng Huỳnh xuất hiện với Mũ Đỏ, giầy Saut ở ngưỡng cửa, tôi chưng hửng:

-Ủa! Đi đâu mà lọt tới đây? Làm sao em vô phi trường được?

Nhà tôi ở trong phi trường Nha Trang, muốn vào phải có phép của chủ nhà, gọi cho Quân Cảnh ngoài cổng trại, nên tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy Huỳnh lừng lửng ở trong sân.  Với nụ cười mím chi và chiếc Mũ Đỏ nghiêng nghiêng, Huỳnh cười:

-Em đến cổng, hỏi lính gác tên của anh, họ gọi máy truyền tin, anh ra đón và thả em ở đầu ngơ, v́ anh phải đi họp gấp.

-Rồi lát nữa làm sao về đơn vị cho kịp? Từ đây ra cổng gác xa hai ba cây số?

-Lính Nhảy Dù mà chị! Đi trong rừng cả chục cây số c̣n không sao, nhằm nḥ ǵ ba cái lẻ tẻ! Nhưng anh có nói, chốc nữa sẽ cho tài xế chở em ra.

-Nói giỡn thôi, chị có xe Honda đây, cần th́ chị chở em ra cổng.

Tôi cười, ngắm Huỳnh, trông thằng nhỏ có vẻ oai hùng chi lạ.  Tôi hỏi:

-Hôm trước chị về Sàig̣n nghe má chị nói, em đăng lính Nhảy Dù lâu rồi, chị tè quá!

-Một xanh cỏ, hai đỏ ngực, đi lính th́ phải đi lính Nhảy Dù mới ngon.

-Chị tưởng hồi đó em vô Không Quân?

Huỳnh nhún vai:

-Em mê bộ đồ rằn này lâu rồi.  Hồi xưa, em thấy Thiếu Úy Thu mỗi lần về phép, vô Câu Lạc Bộ tán…mấy chị, là em đă thèm mặc bộ đồ này rồi.

-Thôi, đừng nhắc ba cái chuyện xưa nữa, nghe buồn thấy mồ.  Thiếu úy Thu nghe nói đă chết khi lên Trung Úy, trong một cuộc hành quân nào đó ở Hạ Lào.

Rồi tôi hạ giọng:

-Huỳnh đi lính, ra trận nhớ cẩn thận.

Thằng nhỏ cười lớn:

-Súng đạn nó tránh ḿnh, ḿnh làm sao mà tránh nó!  Em vừa lên Hạ Sĩ nè, chị không thấy sao?

-Trời ơi! Chị biết ất giáp ǵ mấy cái lon của lính.  Chị chỉ biết đếm 1 bông mai là Thiếu Úy, hai bông mai là Trung Úy…

-Phải rồi, chị lấy chồng quan nên chỉ biết Úy với Tá!

-Thôi, Huỳnh đừng lộn xộn nữa, vô thăm chị hay có chuyện ǵ không?

-Có ǵ đâu, sẵn tiểu đoàn về ở đây, em t́m vô thăm chị.

-Có cần tiền xài không, chị vừa lănh lương?

-Thôi, em đi hành quân liên miên, đâu có xài ǵ, mà lấy của chị; để mua sữa cho cháu nhỏ!

-Hổm nay ra Trung, em có về thăm quê không?

-Vùng đó Việt Cộng tràn lan, em đâu dám về.  Nhưng ba mạ em vô Đà Nẳng ở rồi, cũng tiện bề thăm viếng.

Ngồi chơi một chút, ăn buổi cơm trưa, nói năm ba câu chuyện, Huỳnh ngắm gian nhà rộng:

-Nhà lớn quá há! Không biết khi mô, ba mạ em mới có được căn nhà tiện nghi như thế này?

-Nhà này của chánh phủ, cấp cho sĩ quan ở, trong khi làm việc trong phi trường, đâu phải của riêng!

Rồi Huỳnh ngó tới ngó lui:

-Sao chị không chở bớt đồ đạc về Sàig̣n?

-Sĩ Quan Pḥng Thủ mà, chưa chi hết đă chở đồ đi, làm sao lính c̣n tinh thần chiến đấu?

Huỳnh thở dài:

-Không biết chừng nào yên giặc, em về quê cưới vợ cho ba má em vui.

Tôi lặng thinh. Tôi hơn Huỳnh hai ba tuổi, lại có một cuộc sống ấu thơ yên b́nh đầy đủ, nên luôn có ư nghĩ thương xót cho hoàn cảnh của Huỳnh, lại là phận nữ nhi nên cuộc đời không hề bị vướng bận âu lo chuyện ṭng quân ra chiến trường.  Tôi ngậm ngùi không biết trả lời sao, dập dừng:

-Không lẽ đánh nhau hoài, chắc có ngày cũng yên.  Chị chưa bao giờ được về vùng quê của ba má chị.  Quê của ba chị ở làng nào đó thuộc Quận Hương Điền (Thừa Thiên), quê của má chị th́ nghe nói ở Quảng Nam, mà chị th́ được sinh hạ ở Sàig̣n, chỉ biết có Sàig̣n, rồi bây giờ là Nha Trang.  Mong sao đừng có chiến tranh nữa để chị em ḿnh, c̣n về thăm cho biết làng mạc quê hương.

Nói năm ba câu chuyện, Huỳnh lấy mũ Đỏ đội trên đầu.  Thằng nhỏ đứng trước gương, nụ cười chúm chím trên khuôn miệng rộng, nó nh́n xuống đôi giày Saut đánh bóng, nói:

-Chị thấy em mặc đồ lính ra sao?

-Đẹp tuyệt, mà lại oai nữa! Nhưng sao lính tác chiến mà quần áo, giầy dép sạch bong vậy?

-Trời ơi! Đi long nhong ngoài phố, quần áo bê bối để cho Quân Cảnh… ốp sao chị?  Hơn nữa, vô thăm chị phải ăn mặc đàng hoàng chứ!

Tôi móc ví:

-Hôm nay vẫn c̣n không khí Tết, chị ĺ x́ hai ngàn đi xe về đơn vị. Nhớ đánh giặc th́ phải cẩn thận!

Huỳnh cám ơn, bỏ tiền vào túi quần, cười hề hề:

-Chị ơi, lính tráng chỉ có biết tuân lệnh mà thôi, biết là bước vô lửa cũng phải vô, làm sao mà …cẩn thận?

Thằng nhỏ bước lên xe Jeep theo tiếng kèn thúc hối của người tài xế, với nụ cười, giơ cao bàn tay từ biệt.

                        *

                      *  *

Phải rồi!

-“Lính tráng chỉ biết tuân lệnh mà thôi”.

 “Lính tráng chỉ biết thi hành trước, khiếu nại sau”

Lính tráng chịu biết bao điều thiệt tḥi.  Ước mơ đất nước hoà b́nh để về quê cưới vợ của Huỳnh đă không thành tựu.  Trong những ngày cuối tháng 4, 1975, đơn vị Mũ Đỏ của Huỳnh đă đánh những trận để đời, rồi theo vận nước, cũng như mọi binh chủng khác, những người lính kiêu hùng đành đau xót nhận lệnh đầu hàng, ngậm đắng nuốt cay trút bỏ binh phục.  Ngày cuối cùng trước khi mất Nha Trang, tôi lên phi cơ trực thăng về Sàig̣n, rồi từ đó, tôi chẳng nghe tin ǵ của Huỳnh nữa!

*

* *

Mỗi năm, trong các dịp hội họp của anh em Nhảy Dù tổ chức tại Houston, tôi thường tham dự.  Tôi có hy vọng mong manh, biết đâu giữa những khuôn mặt xa lạ của những người đang đội mũ Đỏ từ khắp nơi đổ về, may ra tôi sẽ gặp lại Huỳnh, hay có thể là một người bạn học cũ. Tôi cũng thường để tâm t́m kiếm trong các lá thư Thương Phế Binh, với hy vọng may ra gặp lại thằng em họ dễ thương đă cùng một thời chung nhà ngày cũ.  Nhớ những đêm tôi đi học lớp tối Luyện Thi về, Huỳnh thường để dành cho tôi chén chè đậu xanh nóng, hoặc hai ba trái bắp vừa hái sau nhà. Bắp vùi trong than nóng, thoa mỡ hành bóng mướt, béo ngậy… Cho đến bây giờ, tôi tự trách ḿnh sao quá vô t́nh, không hỏi Huỳnh ngày đó, thuộc tiểu đoàn nào, đại đội nào để bây giờ có thể nhắn tin?

Đêm liên hoan của Gia Đ́nh Mũ Đỏ VN Hải Ngoại vừa tổ chức tại nhà hàng Fukim trong dịp lễ Tạ Ơn, tôi đă thu xếp th́ giờ tham dự. Tôi ngồi nh́n quanh.  Mũ Đỏ khắp nơi.  Già có, trẻ có, tươi cười, quên đi những nhọc nhằn trong kiếp đời lưu lạc… Tôi thấy bóng dáng Huỳnh ẩn hiện đâu đó khi lá cờ Quân Chủng đưa cao trưóc khán đài.  Khi ngồi xuống tôi nghe Hải Lăng nói:

-Mấy anh trong Ban Tổ Chức sợ không đủ tiền trang trải chi phí, v́ đêm này mời đông quá, lại miễn phí nữa. Tấm ảnh định đem bán đấu giá bị hư rồi.  Bà chia lại cho họ một bức tranh thêu của ḿnh ở văn pḥng?

Mấy tấm tranh này tôi nhờ cô em thứ năm - Mộng Dung - đặt thêu từ VN – khi cô về để làm đám tang cho ba tôi.  Tôi đưa tranh cho tiệm Paul Arts lộng khung, treo chung quanh tường của nhà sách - văn pḥng - để làm đẹp cửa hàng, có nhiều người thích nhưng tôi không có ư định bán.

Tôi trả lời sau một chút phân vân:

-Cũng được!

Một chiếc Mũ Đỏ ngồi xuống hỏi:

-Bức tranh bao nhiêu vậy chị?

-Vừa tranh vừa khung, vốn đă ba trăm đô la!

Anh chàng xuưt xoa:

-Tụi tôi chưa quen cách bán tranh đấu giá, không biết bán được bao nhiêu. Quê quá! Mà tranh tới 300 đô la lận, rồi ḿnh bán bao nhiêu? Anh chị có bớt chút nào không?

Hải Lăng nh́n tôi cười, đề nghị:

-Bớt cái ǵ? Một là lấy vốn lại, hai là ..tặng luôn? Phải không bà?

Tôi nói:

-Anh đừng quên ḿnh đă đóng góp rồi nhé?

Hải Lăng luôn luôn là người rộng răi và rất chịu chơi với giới Kaki, anh nói:

-Kệ mà! Tặng luôn đi! Anh em Mũ Đỏ đă đổ nhiều xương máu!

Câu nói như một lời nhắc nhở thầm kín. Mũ Đỏ, Mũ Xanh, Mũ Nâu… Mũ mầu nào cũng là lính, mà với tôi, lính là một cái ǵ tượng trưng của sự thiệt tḥi, sự mất mát và đau thương. Thấy mọi người chờ sự quyết định của ḿnh, tôi nh́n Hải Lăng rồi nh́n sang anh chàng Mũ Đỏ, nói:

-Trong Ban Tổ Chức có ông nào theo Hải Lăng về tiệm sách để hạ tranh xuống không?

Mọi người trong bàn cười tủm tỉm và một anh đứng lên đi theo Hải Lăng.

Khi bức tranh đem tới hội trường, ông Trưởng Ban Tổ Chức Trương văn Út (nick name là Út Bạch Lan) đề nghị:

-Chị Thúy lên điều động vụ bán đấu giá này giùm luôn, chúng tôi chưa quen.

Tôi từ chối:

-Thôi, để ông Trương Như Phùng và Hải Lăng lo! Hai người này quen công tác ấy hơn tôi.

15 phút bán đấu giá bức tranh nhanh chóng đi qua, Hải Lăng điều động rất mau, rất nhanh để không kéo dài thời giờ làm phiền khách tham dự, chỉ mong kiếm chút  tiền giúp cho Ban Tổ Chức trang trải dạ tiệc, đỡ gánh lo của một số vị có thẩm quyền.

Người trả giá phút chót là BS Mũ Đỏ Bùi Thiều (Tiểu Đoàn Trưởng TĐ Quân Y Sư Đoàn ND về từ Austin). Bán đấu giá theo kiểu Mỹ, nên ai cũng có thể góp phần. Nhiều Mũ Đỏ đến bàn tôi cám ơn. Tôi mỉm cười v́ tôi biết rất rơ, với Lính, ít khi tôi hẹp ḷng.

*

* *

Tấm thiệp chúc Giáng Sinh chiều nay của cựu Thiếu Úy Mũ Đỏ Trần Trạng khiến tôi nhớ lan man nhiều chuyện quá. Chẳng có chuyện nào làm cho tôi vui, để quên đi nỗi buồn thường t́m đến trong những ngày tàn năm cũ. Bởi v́, vui làm sao được, khi tuổi đời ngày một cao mà ước mơ năm xưa chưa được tṛn, dù chỉ một phần?

Hoàng Minh Thúy

(Xây Dựng số 304, phát hành ngày 9 tháng 12, 1995)