Khóc Một Người Anh
Mũ ĐỏTrương Út (Út
Bạch Lan)
(Tạp Chí Xây Dựng – Năm Thứ
32 – Số 821 – Phát hành ngày 3-10-2015-
“Anh nằm xuống
như mọi người,
để xót xa bao nhiêu
ngậm ngùi,
tiễn đưa Anh
đến khung trời nào,
rồi tâm thân sẽ tan
nḥa vào hư không...”
Tôi viết bài này cho
Anh trong tâm trạng trĩu nặng khi nghe tin Anh ra đi
không một lời giă biệt. Không phải Anh mang cùng họ
Trương với tôi, cũng chẳng phải v́ ân t́nh
nghĩa nặng sâu dầy mà c̣n nợ nần ǵ nhau,
nhưng v́ kư ức bỗng chốc bùng lên như một
cơn sóng thần, bủa chụp lên tôi, khi nghe tin Anh
vừa trút sạch nợ trần ai tục lụy.
Trưa Thứ
Bảy 19/9/2015,
khi tôi hạ lá cờ vàng ba sọc đỏ
xuống quan tài của Anh cùng với toán phủ kỳ, hai
gịng lệ chảy dài trên má. Ô hay tôi đă khóc? Tôi đă khóc thật sao, khi mà
nước mắt của tôi đă khô cạn từ
lâu! Anh đang nằm đó,
sao thôi cười thôi nói, sao Anh vội sớm ra đi dang
dở giấc mơ ngày
về, nh́n lại Pleiku, Nha Trang, Sài G̣n, Côn Sơn...
Những nơi chốn mà gót giày đánh bóng như
gương của Anh, đă từng bước qua trên hè
phố.
Ngày 21/9/2015, tôi và
Niên Trưởng Hà Kỳ Danh, K18 ĐL, lại nâng lá
cờ lên, gắp lại, rồi trao cho Bà Quả Phụ
Trương Văn Cao, trước khi toán di quan đưa
Anh vào ḷ Hỏa Táng. Tôi không biết hạt bụi nào hóa
kiếp thân Anh, nhưng có vài hạt bụi đang sa vào
mắt tôi vô vàn xót xa, tôi phải vội vă bước ra
ngoài, không c̣n đủ can đảm nh́n quan tài của Anh
dần đưa vào cơi vĩnh hằng, sau lưng là
những tiếng khóc tiếc thương của gia
đ́nh ruột thịt...
Trương Văn
Cao, K18 Trường VBQGVN.
Mùa
Hè năm 1964.
Tôi vừa
đậu Tú Tài II xong năm 1963, chờ vào Đại
học Khoa Học, gia đ́nh cho tiền đi Vũng Tàu
để thăm Bà D́ và Chị Huỳnh Ngọc Thúy. Trong thời gian này các Thiếu Úy, K18 Đà
Lạt, đang ở Vũng Tàu thụ huấn Khóa Huấn
Luyện Truyền Tin và Quân Cảnh, trong đó có
Trương Văn Cao, Quân cảnh và Ngọc Lào, Truyền
tin. Hai anh đang theo đuổi tán
tỉnh cô giáo Thúy vừa tốt nghiệp Sư phạm Sài
G̣n chờ bổ nhiệm. Thiếu úy Đà
Lạt gặp cô giáo Sư phạm th́ như rồng
gặp mây, mây lăng đăng trôi gặp rồng th́ mưa
xuống có nước tôi uống, có ruộng tôi cày. Thế là tôi, thằng em của cô giáo
được hai ông Thiếu úy chiều chuộng uống
nước dừa xiêm ở các quán chạy dài trong Băi
Trước Vũng Tàu mỗi buổi chiều xả
trại.
Anh Ngọc Lào
trắng trẻo đẹp trai, ăn
nói nhă nhặn lịch sự có duyên hơn anh Cao, nên
cuối cùng Ngọc Lào lọt mắt xanh cô giáo Thúy. Cao Quân
cảnh cũng biết vậy nên rủ tôi đi chỗ
khác chơi, Anh tâm sự:
- Cậu có Tú tài
Hai, vô lính mẹ cho rồi!
Đà Lạt hay Hải Quân. Vào
đại học làm cái ǵ, sớm muộn trước sau
nó cũng động viên th́ cũng vô lính hết ráo.
Vào Đà Lạt cực năm đầu, v́ trường
ghép ḿnh vào kỷ luật thép, để c̣n tiếp nối
truyền thống VBĐL, cho nên khi khóa đàn anh tốt
nghiệp, khóa đàn em bước lên năm thứ hai th́
như ông vua con với khóa mới nhập trường.
Tôi nghe cũng
thấy khóai khóai, nhưng cũng cân hồ thêm một
năm để hưởng mùi ..ta
đây là sinh viên đại học Sài Thành, học th́ ít mà
rong chơi tán gái th́ nhiều. Cuối cùng
đời ḿnh cũng thế, cũng cùng con
đường xưa Anh đi... đi vào Vơ Bị.
* * *
Tốt
nghiệp cuối năm 1967, về binh chủng LLĐB
ở Nha Trang, về TĐ81BCD gặp Ông thần Ngô Văn
Tỵ, K18. Tôi phải gọi “Ông Thần” v́ ông Niên
Trưởng này coi trời bằng cái nắp vung, ổng
dẫn tôi lùng sục từ hang cùng đến ngơ hẽm
của thành phố Nha Trang, dĩ nhiên không thể thiếu
Đồn Quân Cảnh Nha Trang, nơi là một cơi trời
riêng của NT Trương Văn Cao K18 vừa
được thăng cấp Đại Úy và
được bổ nhiệm Đồn Trưởng!
Nha
Trang là một thành phố lớn nhất nh́ miền duyên
hải Trung phần. Có người cho rằng đây là
thành phố lính, không sai ǵ mấy, v́ nơi đây có
vịnh Cam Ranh, căn cứ Hải-Không Quân lớn
nhất của Mỹ, Trường Hải Quân, TTHL Không
Quân, BTL LLĐB, BTL Không Đoàn 62KQ, TTHL Đồng Đế,
Lam Sơn, và nhất là trung tâm tàn phá sắc đẹp
Dục Mỹ ( BĐQ, RNSL,VT...).
Các đường
phố lớn th́ ngập tràn Bar Mỹ, Bar
Đại Hàn. Ngày Thứ bảy, Chủ nhật thành
phố ngập tràn màu áo lính, trách nhiệm bổn phận
của anh Cao nặng nề nhiều khi nhức óc, v́ ở
phía bên trên c̣n cả chục ông Tướng Tư Lệnh.
Ấy vậy mà trong thời gian này, Anh đă bỏ
nhiều công sức thời giờ để vận
dụng kết hợp h́nh thành nhóm VBĐL tại nơi
đây, nhiều và đông nhất là Khóa 17 LLĐB, Khóa 20
LLĐB, Khóa 21 KQ v.v...
Tính
t́nh Anh hiền ḥa vui vẻ hào sảng, lại thêm
gương mặt vuông tṛn bầu bĩnh như Phật La
Hán, vị tha không cố chấp, nhưng không thiếu
phần cứng rắn cương nghị trong chức
nghiệp của Anh.
Cuối năm 1969,
tôi được bổ nhiệm quyền
ĐĐT-ĐĐ5-81 BCD, sau hai cuộc hành quân ở Làng
Cùa, Quảng Trị và Đồng Xoài Phước Long,
đơn vị trở về thành phố dưỡng quân
một tháng. Lúc này tôi đă có xe jeep riêng
cho ĐĐT, nên tôi ghé văn pḥng anh Cao thường
hơn cùng với anh Tỵ cũng K18. Anh hay nhắc nhở :
- Chơi cho thanh
lịch hăy chơi, chơi tṛ ma giáo cuộc đời tàn
phai. Tôi biết chú mầy hay giao du với cái đám gác bar thu tiền măi mă. Thường hay la cà
đến các bar Mỹ th́ hăy coi chừng, nên học
hỏi cách ăn chơi của niên
trưởng Lân Khóa 17 hoặc là của thằng đàn anh
của chú mầy nè!
Chuyện
ǵ sẽ tới nó đă tới. Thời gian này, các
cô gái khắp các nơi đến Nha Trang t́m việc làm
ở căn cứ Cam Ranh, không biết bao nhiêu cô gái
tuổi đôi mươi, túa về đây đầu quân
vào hàng ngũ “gái bán bar Mỹ-Đại
Hàn”. Họ t́m một chỗ dựa, t́m
một cái ô che nắng đụt mưa để
được yên thân trong nghề nghiệp và thân phận
của họ. Thế là tôi cũng
rơi vào cái bẫy sập này mà sinh ra nhiều cớ
sự.
Ở thành phố
Nha Trang, ai cũng biết đến tên “Sáu Vĩnh”,
đệ tử của Nguyễn Cao Kỳ, có một lô
đàn em đầu trâu mặt ngựa chuyên sống trên
mồ hôi nước mắt của các nàng Kiều, mà tôi
thuộc loại Từ Hải nên chết đứng.
Chỉ v́ nhiều lần tôi móc súng P38 quay mấy ṿng
chĩa vào trán nó, mà không nổ. Cuối cùng nó nổ sau! Tôi không lănh thẹo, mà thằng Mùi
cánh tay mặt của Sáu Vĩnh lănh hai
viên đạn vào bụng. Cảnh sát, Quân cảnh, An ninh quân đội, Quân trấn có mặt
hiện trường, ngay sau đó mở cuộc
điều tra tại chỗ. Sáng hôm sau
bắt được thủ phạm.
Hai
ngày sau, tôi có lệnh tŕnh diện Thiếu Tá TĐP,
Nguyễn Văn Lân, Khóa 17. Anh không màng đến tôi dù tôi
đang trong thế nghiêm chào tay. Anh đứng bên khung cửa sổ, nh́n ra sân
cờ không cười không nói như mọi khi, măi một
lúc sau Anh quay trở lại bàn giấy. Vừa ngồi xuống, tay
đẩy tập hồ sơ về phía tôi và nghiêm nghị :
-
Đọc bản phúc tŕnh này đi rồi nghe tôi hỏi.
Tôi biết ngay là
chuyện chẳng lành, hung nhiều hơn kiết, v́
thường ngày Anh gọi tôi là chú mầy xưng là Tôi
với nụ cười lúc nào cũng trên môi.
Qua bản phúc tŕnh
về việc đánh lộn nổ súng tối ngày hôm
trước với lời phê của Thiếu Tá Trần
Phương Quế (K.10/ĐL) đang kiêm TĐT-TĐ81-BCD
như sau “Sĩ quan trẻ có khả năng lănh
đạo chỉ huy tốt nhưng vô kỷ luật, coi
thường cấp trên và thường bất tuân
thượng lệnh. Áp dụng kỷ luật tối
đa với đương sự, lệnh phạt sẽ
ban hành sau”.
- Anh có muốn nói ǵ
không?
- Dạ không!
Anh Lân lái xe jeep
chở tôi ra thẳng đồn Quân cảnh, Anh Cao đang
chờ ở văn pḥng, hai người nói chuyện
với nhau, c̣n tôi ngồi chờ bên ngoài cho đến khi
được gọi vào. Sau thủ tục tŕnh diện
hai ông Niên Trưởng với gương mặt lầm
lỳ nhưng không một chút giận dữ phẫn
nộ, Anh Cao bảo ngồi xuống đi:
- Sau hai ngày thẩm
cung, chúng tôi có đầy đủ tin tức của tên Tâm
Đào Ngũ này. Hắn là Binh nh́
thuộc BTL SĐ23BB đồn trú tại Ban Mê Thuộc,
đào ngũ trốn về Nha Trang và đầu quân cho nhóm
Sáu Vỉnh, đă có nhiều tiền án, nay lại mang thêm
tội xử dụng vũ khí bất hợp pháp, tội
cố sát, tội buôn cần sa, tôi không truy án sau khi tham
khảo với Đại Úy Minh, ĐĐT ĐĐ Quân Cảnh
và Pḥng ANQĐ của Bộ TLLLĐB, và mọi phía
đồng ư giải giao hắn
về Ban Mê Thuộc truy tố. Nhưng nguyên nhân khởi
thủy là do tội chú mầy, tỏ ra đàn anh mà làm
nhục đàn em trước đám lâu la và “em gái
đỡ đầu” của nó, nó không nổi sùng nổi
cơn lên sao được. Thôi về đi, và xin nhận
lỗi với Niên Trưởng Quế (TĐT), ổng mà
nặng tay là đời chú mầy đi đoong đó... em
ạ, rồi chiều nay mời Niên Trưởng Lân ra quán
Nautique gặp tôi ở đó...
Trên
đường trở về trại, anh Lân không nói
một lời nào, tôi không biết anh đang nghĩ ǵ c̣n
tôi th́ đang rơi vào một tâm trạng xấu hổ,
mắc cở với hai vị đàn anh đă d́u dắt
tôi từng bước đường, đầu
đời binh nghiệp. Bâng quơ nh́n ra biển khơi
trong xanh không gợn một áng mây chiều, tự dưng
tôi cười thầm một ḿnh rồi tự trách, ḿnh
đă không Tự Thắng và Tự Giác rồi, uổng công
dạy dỗ của trường mẹ, phụ ḷng
dẫn dắt của đàn anh, rồi tự nhủ
thầm an ủi chính ḿnh. Con người ai không có một
lần lầm lỗi, có lỗi mà chịu sửa hay không
mới là điều đáng nói.
Rồi từ đó tôi bắt chước Cổ
học Tinh hoa, hễ mỗi lần có hành động, ngôn
ngữ hay ư nghĩ của ḿnh sai, là bỏ một hạt
đậu đen vào hũ Đen, ngược lại là
hũ Đỏ.
Ngày hôm sau, nhận
lệnh phạt từ Ban Ba TĐ:
“Trung Úy
Trương Văn Út bị phạt cấm trại kể
từ khi lệnh này đến tay
đương sự, không được phép rời
khỏi trại và xử dụng xe jeep của đơn
vị cho đến khi nhận lệnh hành quân kế
tiếp. Tŕnh diện Thiếu Tá Tiểu Đoàn Phó (NVL, K17)
mỗi ngày hai lần tại... Câu Lạc Bộ TĐ”.
Anh Cao cứ
gọi Anh Lân thông báo chiều nay có phiên họp VBĐL Nha
Trang tại địa điểm đâu đó, thế là
anh Lân thông báo cho tất cả Cựu Sinh Viên SQ ĐL trong đơn
vị... Anh Lân và tôi ngủ hai pḥng kế cận nhau, cùng
với một số SQ “độc thân tại chỗ”, trên
tầng hai trong barrack trước sân cờ TĐ,
người gần gũi và thân
thương tôi nhất là niên trưởng Tuấn Khóa 20,
ĐĐT ĐĐ6 sang pḥng tôi hỏi:
- Sao giờ này c̣n
nằm đây? Mặc quần áo và đi
với tôi ngay.
- Dạ, niên
trưởng.. tôi
đang bị phạt “cấm trại”!
-
Đi họp Vơ Bị chớ đâu phải trốn
trại ăn nhậu oánh lộn đâu mà sợ. Đi
!
Phiên họp
ngắn ngủi chỉ khoảng nửa tiếng
đồng hồ, sau đó kéo nhau ra Quán số 5 dọc theo bờ biển... nhậu.
TT TĐT, TT TĐP phớt
tỉnh ăng lê, gặp nhau cứ làm ngơ, trong khi tôi
nhũn như con chi chi, em hiền như ma-sơ, không dám
cười, dám nói. Cuối cùng Anh Cao dọt miệng:
-
Thằng Út bữa nay chưa bị cạo đầu mà
đă đi tu rồi.
Rồi mọi
việc cũng trôi qua, cũng vui vẻ xem như không có ǵ
xẩy ra, chờ 10 ngày nữa leo lên phi
cơ C-130 ra mỏ than Nông Sơn Đức Dục,
Tỉnh Quảng
Anh Cao đă tự tay sửa lại bản Phúc Tŕnh để
tôi không có liên can về việc nổ súng này, cũng không là
nhân chứng, cũng không là nạn nhân. Anh đă lấy
chức nghiệp của Anh để che chở cho tôi
bước qua một quảng đường hoạn
lộ, nếu không th́ có thể thân bại danh liệt
từ đó, và binh nghiệp hóa thành lâu đài xây trên cát.
Trong bài viết này,
tôi không muốn dài ḍng kể lể công đức của
Anh (Cao), v́ trước lúc di quan đă có hơn 10 Hội
Đoàn tại Houston nói lên những nét đặc thù về
Anh với các sinh hoạt cùng với Cộng Đồng
Tỵ Nạn VN ở đây, kể cả mặt Xă Hội
và Tôn Giáo.
Mối liên hệ
thân thiết giữa tôi với Anh như một sợi
mắt xích qua các NT: Nguyễn Lô, Trần Toán, Chương
ANQĐ, Bường PB, Phạm văn Ḥa..đều là Khóa
18 ĐL, với Tổng Hội Cựu Chiến Sĩ
của Chuẩn Tướng Đặng Đ́nh Linh, ĐT
Trần Ngọc Đóa, ĐT Trương Như Phùng, và
nhất là với Lực Lượng Dân Quân Phục Quốc
ở Thái Lan cùng Trần văn Chiến, chị Ḥang M.Thúy
-anh Hải Lăng mà Anh chỉ là một chiến sĩ vô
danh, âm thầm trong bóng tối xả thân hổ trợ
hết ḿnh.
Cùng với NT Hà
Kỳ Danh (K18) Huỳnh Kim Chung (K22) với 3 Quân Cảnh
nâng quan tài của Anh chuyển qua giàn bằng thép trắng, để
đưa vào ḷ hỏa thiêu, ḷng tôi trĩu nặng, nặng
trĩu hơn chiếc quan tài. Một giây phút thôi.. rồi Anh lên
đường. Khi Bà Quả Phụ Trương văn Cao
bấm nút ON màu xanh bên những đôi mắt đẫm
lệ dưới vành khăn tang trắng, chung quanh là
những tiếng thở dài tiếc thương của
bằng hữu vĩnh
biệt một người Anh, một người Em,
một người Bạn đă ra đi miên viễn.
Tôi cũng đi,
đi ra băi đậu xe đốt
một điếu thuốc nh́n bầu trời lăng đăng
vài đám mây trôi. Thân xác Anh giờ đă thành tro bụi,
nhưng thần thức Anh vẫn c̣n quanh quẩn đâu
đây, trên cành cây ngọn cỏ, trên những ngôi mộ
trong nghĩa trang này, hay lởn vởn bên những vành
khăn tang của gia đ́nh thân nhân ruột thịt.
Anh Cao Ơi! Thôi th́
sau 49 ngày, xin Anh trút bỏ đắng cay trần ai tục
lụy, vấn vương chi tham sân si mà Anh đă gánh
nặng trên vai nửa đời người. Anh theo mây về khung trời Phố Núi
đầy sương, đi dăm phút trở về
chốn cũ. Gió sẽ đưa Anh ra biển xanh Nha Trang
cát trắng hay Côn Sơn xa tít mù khơi như cánh Hạc
bay qua đầu núi, như cánh đại bàng lướt
sóng đại dương.
Anh như cánh
Hạc êm đềm
Xuyến xao mây gió
ấm êm t́nh người
Anh ơi...soải
rộng cánh bằng
Điểm tô non
nước với Trăng ngàn đời
Cho dù Anh ở xa
vời
Không quên t́nh bạn
với lời t́nh ca
Trăng
ơi...cứ sáng mượt mà
Lung linh cánh
Hạc...bao la vùng trời
(Trích Vũ Kim Thanh)
Bái Bút.
Mũ Đỏ Út
Bạch Lan